Trang

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Thơ


             PHƯƠNG TRỜI YÊU

        Mỗi mùa qua
        lòng thăm thẳm nhớ
        Một phương trời khoan nhặt gió nồm lên
        Một phương trời chung chiêng trăng liềm
        bồng bềnh lưỡi trai mỏng manh lá lúa
        âm thầm khuyết hao chẳng hề héo úa
        đến rằm vằng vặc nõn nà em

        Mỗi mùa qua
        đau đáu nỗi niềm
        Quê mình gió Lào rát mặt
        Hạt gạo mùa thơm lừng niêu đất
        Chuyến đò ngang mỏi mệt mái chèo
        Mẹ cha biết mấy gieo neo
        Chân đất, áo tơi, đậm đà câu ví
        Chung lòng dời non lấp bể
        Thương nhau lệch cũng kê bằng
        Thương nhau lòng không mùa đông
        Ngày ngắn đêm dài, chín mong mười đợi
        Ví người nông nổi
        như là giếng khơi
        Gửi bạn nghĩa đời câu hò lai láng

        Quê chúng mình
        Dập dìu mưa nắng
        Đôi nơi muôn dặm vẫn gần.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét